“Phúc cho ai không thấy mà tin”

“Phúc cho ai không thấy mà tin”, có những việc, những điều chỉ có thể cảm nhận bằng chính con tim mình.

Đã gần trưa, đúng ra mình chạy thẳng 1 lèo về nhà, sau khi xong vài việc sáng nay bên quận 10. Thế nhưng mình quyết định ghé vào Nhà Thờ Đồng Tiến – nơi mình hay ngồi tịnh tâm hít thở, để nghỉ chân chút xíu.

Vô tình gặp một người bạn của mẹ mình, đang đi tìm Phòng Khám Mai Khôi bên trong nhà thờ, do các sơ phụ trách.

Vẫn còn khăn bịt mặt, cô hỏi mình nhận ra ai không, mình đoán trúng phóc. Sau khi thăm hỏi, cô ngồi xuống tâm sự: “em trai cô bị đột quỵ tối cách đây 2 hôm, đang ngủ thì tai biến, liệt nửa người bên trái, cô đang đi tìm giải pháp cho em cô, sau “giai đoạn vàng” nhập viện rồi, giờ về nhà, cần làm gì đây!?”

Mình thẳng vấn đề: “cô có thấy là hiện nay vấn đề đột quỵ, tai biến ở đâu cũng nghe thấy, ở lứa tuổi nào cũng có hay ko!? Người trẻ cũng bị, thậm chí thiếu niên cũng bị!?”

2 cô cháu tâm sự, mình với những gì chuyên môn và kinh nghiệm bấy lâu nạp dc, như muốn dồn hết tâm tình cho cô, phân tích thêm vấn đề, căn nguyên nguồn gốc, truy gốc, diệt gốc, hướng dẫn cách làm hỗ trợ phục hồi chức năng…

Ngay sau khi lắng nghe mình chia sẻ, cô liền hỏi trong lo âu… “Con có thấy ai bị như vậy, mà làm mọi thứ, mà hồi phục được chưa con!?”

“Dạ thưa con đây! Năm 2018 con đã gần như ở trạng thái tiền đột quỵ. Con cũng bị đau nửa đầu trái kinh niên, rối loạn tiền đình chóng mặt suốt ngày. Đỉnh điểm là 2019, lưỡi con đã méo lệch trái, nửa người trái cũng suy yếu thấy rõ, mắt lệch, ngôn ngữ rối loạn…, nhưng sau khi có duyên được học và tự điều chỉnh mọi thứ từ điều độ lại sinh hoạt, học hỏi về ăn uống, đặc biệt là tự Điều Chỉnh – Khai Thông cả Thân lẫn Tâm chính mình, nay con đã hồi phục như cô đã thấy.”

“Oh vậy sao con? Cô nhìn con không biết như vậy. Nhưng nếu nhiều thứ phải lo, phải làm như vậy, mà cô mệt quá rồi thì sao con!?

“Vì bản năng sinh tồn của loài người, không có cách nào khác, là đối diện và vượt qua, mệt thì cô nghỉ vài hôm, nhưng sau đó vẫn phải bước tiếp, đâu có cách nào khác đâu, rồi sẽ qua!”

Cô cúi đầu nhẹ, mình tiếp:

“Con biết rằng, trong gia đình có biến cố ập đến, sẽ làm xáo trộn toàn bộ cả tâm lý và thể chất của không chỉ người bệnh mà còn cả gia đình nữa. Nhưng hãy tin và đừng sợ hãi, kể cả bệnh tật! Vì mỗi biến cố vượt qua, đều thay đổi một cục diện rất lớn cho bản thân và toàn gia đình sau đó. Vũ trụ cân bằng, điều gì mất cân bằng sẽ được chỉnh lại cho đúng. Tâm lý người bệnh đã khủng hoảng nhiều phần, thì người lành hãy vững vàng lên làm chỗ dựa tinh thần cho nhau vượt qua biến cố. Khi vượt qua được, hãy chia sẻ giúp lại cho người xung quanh!”

“Cô cám ơn con, cô lưu số đt con rồi, con về chia sẻ thêm cho cô nhé!”

Mình còn ở lại, suy ngẫm…

Một bông hoa trên bàn thờ Đức Mẹ rơi xuống, mình nhặt lên, khẽ cầu nguyện…

“Phúc cho ai không thấy mà tin!” Amen.

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top